Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015



BỐ TÔi ( tiếp)
Khị ông mất vì bạo bệnh gia đình và con cháu càng thương yêu ông ,lúc ông biết bệnh tình của mình, ông cười và bảo : ông cố sống thêm một năm nữa thôi ông sẽ có huy hiệu 70 năm tuổi Đảng . Nghĩ mà đau sót đến tận cùng vì khi đưa ông đến bênh viện thống nhất , người ta chỉ trọng người có chức vụ để ưu tiên( và người có nhiều tiền khám chữa dịch vụ ) còn người có gần 70 tuổi Đảng không có trong quy định của bệnh viện lại nghỉ hưu cách nay 25 năm rồi . Họ đâu biết rằng có gần 70 tuổi Đảng của người 90 tuổi như ông ở cả đất nước này lúc ấy số người còn sống chì đếm trên đầu ngón tay ( ông nguyên bí thư đảng ủy , phó giám đốc sở thương nghiệp Vũng Tàu-chức vụ lúc nghỉ hưu năm 1990, huy hiệu 65 năm tuổi Đảng ). Ông nằm ở hành lang bệnh viện một ngày giời trong đau đớn vì bệnh tật , nóng nực như người dưng bị đầy ải , con cái nhìn ông phát khóc khi ông bảo tao không khám nữa mang tao về nhà - ông muốn về nhà mình , cõi riêng của ông , niềm hanh phúc ở nhà mình có vợ con cháu chắt chăm nom .Bằng tất những gì gia đình và con cháu có thể làm được để chạy chữa cho ông , gia đình không tiếc công sức , tiền bạc ,các mối quan hệ …. Kết quả là : cũng mổ , cũng hồi sức đặc biệt rồi hôm 28 tết bệnh viện như muốn ông về ăn tết … để thôi trách nhiệm để kết thúc một đời người , vì bệnh của ông là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối .Biết như vậy thì gia đình sẽ không đưa ông đến bệnh viện , như đầy đọa ông , làm ông đau đớn nhiều hơn , nghĩ lại mà ân hận khôn nguôi …
Đám tang ông ( ông mất ngày 24 tháng giêng ất mùi tức 14 tháng 3 năm 2015 ) tỉnh ủy Bà Rịa Vũng Tàu đứng ra tổ chức và cử một tỉnh ủy viên soạn và đọc điếu văn tiễn ông . Gia đình bè bạn của ông biết ơn và ấm lòng ,cứ tâm niệm dù sao vùng đất ông chọn sống cuối đời , người Vũng Tàu vẫn tình nghĩa và tôn vinh ông .
45 năm ngày thành lập trường ĐH Bách khoa HN , ban giám hiệu nhà trường trước đó 3 tháng đã cử người liên hệ với ông để viết hồi ký về trường DHBK và mời ông ra Hà Nội dự lễ . Qua hồi ký ông viết ( con có nhờ anh bạn nhà báo ghi chép và biên soạn trước khi gửi về DHBK ), con mới biết sau khi tham gia chiến dịch Điện Biên phủ 1954 , tập huấn môt hai năm và 1956 ông chuyển ngành về trường DHBK cùng Ông Hoàng Xuân Tùy (sau này là thứ trưởng bộ đại học ) cùng nhiểu người khác bắt tay xây dựng trường DHBK từ những ngày đầu và tổ chức tuyển sinh khóa đầu tiên của nhà trường . Đọc hồi ký của ông con mới biết chưa bao giờ ông kể hay tiết lộ với ai những gì ông trải qua và làm nên . Có những lúc ông xuống đến tận cùng của sự đối sử với một người có lý lịch xuất thân là tầng lớp địa chủ , là tiểu tư sản sau mỗi lần kiểm điểm trong Đảng . Năm 1970 nhà trường thôi cho ông giảng dậy lúc đó ông là tổ trưởng bộ môn chính trị kinh tế thuộc bộ môn Mác- Lê Nin của nhà trường , điều ông về làm trưởng ban quản lý đời sống của nhà trường , nghĩa là ông phải quản lý một trại nuôi lợn và quản lý các nhà ăn cho sinh viên nhà trường . Cũng từ đây một mô hình các nhà ăn tập thể cho sinh viên do ông khởi sướng thành công mỹ mãn , khiến các trường DH ở miền Bắc lúc bấy giờ đến tham quan và học tập mô hình , cũng từ đây bộ nội thương đề nghị ông sang công tác ở bộ và trực tiếp tham gia xây dựng cải tiến ngành ăn uống và dịch vụ của thành phố Hà Nội .Phải xa nhà trường , ông kể lại cũng lưu luyến và dằn vặt . ngày ông đi khỏi trường nhiều sinh viên thời ông dậy đến tiễn thày , có nhiều người ông đào tạo sau trở thành nòng cốt của bộ môn chính trị kinh tế và lãnh đạo khoa ban nhà trường ( ví như bà vẫn gọi là chú Nginh chú Vấn – vì sau này hai chú vẫn qua lại nhà )
Giải phóng miền Nam 1975 ông lại là người của bộ nội thương vào công tác Sài Gòn , tham gia xây dựng một nền thương nghiệp XHCN theo yêu cầu của bộ nôi thương lúc bấy giờ . Cả cuộc đời cho đến khi nằm xuống ông là một công dân tốt của đất nước VN , là một chiến sĩ cách mạng có huy hiệu 65 năm tuổi Đảng , là một công chức mẫn cán không nản lòng , không kêu ca dù bất cứ làm việc gì . Được ông nuôi dậy chúng con trưởng thành và có đầy đủ những gì ông muốn để lo cho ông và ông sống sung sướng 25 năm sau này khi nghỉ hưu . Ông vẫn nói trong bữa ăn có cả gia đình : nhiều người hơn ông nhưng không hạnh phúc bằng ông . ông ơi .chúng con nhớ ông .
VT ngày 11.11.2015.